Lê Quý Đôn tính
kiêu ngạo, tự nghĩ rằng mình thuộc cả thiên kinh vạn quyển, nên sau khi đậu Trạng,
ông cho treo ngoài cửa tấm bảng:
"Thiên hạ nghi nhất tự lai vấn"
(Ai
có một chữ nào không biết thì lại mà hỏi)
Một lần Lê Quý Đôn đến cầu siêu ở ngôi chùa làng. Nhà sư thấy ông thì mừng rỡ mà rằng:
- Quan Bảng vừa tới, may mắn sao. Bần tăng có điều muốn nhờ quan chỉ giáo. Chả là đứa tiểu đồng của bần tăng nghe người nào đó đó, về hỏi, nhưng bần tăng nghĩ không ra, nên đành theo lời quan Bảng dạy "Nghi nhất tự lai vấn". Câu đố thế này, xin quan chỉ cho:
Một lần Lê Quý Đôn đến cầu siêu ở ngôi chùa làng. Nhà sư thấy ông thì mừng rỡ mà rằng:
- Quan Bảng vừa tới, may mắn sao. Bần tăng có điều muốn nhờ quan chỉ giáo. Chả là đứa tiểu đồng của bần tăng nghe người nào đó đó, về hỏi, nhưng bần tăng nghĩ không ra, nên đành theo lời quan Bảng dạy "Nghi nhất tự lai vấn". Câu đố thế này, xin quan chỉ cho:
Thượng bất khả thượng
上 不 可 上
Hạ bất khả hạ
下 不 可 下
Chỉ nghi tại hạ
止 宜 在 下
Bất khả tại thượng
不 可 在 上
Nghĩa là:
Trên
không thể trên,
Dưới chẳng thể dưới,
Đừng nên ở dưới,
Không thể ở trên
Câu đố nghe sao thật lạ kỳ, ông suy nghĩ hồi
lâu vẫn chưa giải nổi, thì chú tiểu chạy vào thưa:
- Bẩm quan lớn, ngài đã nghĩ ra
chưa?
- Con mới nghĩ ra nghĩa thế
này, quan lớn xem có đúng không? Ðó
là chữ "Nhất"! (Một : 一)Thưa:
Thượng
bất khả thượng là trong chữ Thượng (上) thì
chữ Nhất (一) không nằm trên!
Chỉ nghi
tại hạ là chữ Chỉ (止) và chữ Nghi (宜) thì chữ Nhất (一) nằm
dưới!
Bất khả
tại thượng là chữ Bất (不) và chữ
Khả (可) thì chữ Nhất (一) nằm trên!
Bẩm quan
Bảng, câu đố này không đến nỗi khó phải không, vì con cũng nghĩ ra!
Từ đó ông
không dám treo cái bảng trước nhà nữa vì biết người đời đã dựa vào chữ Nhất
trên tấm bảng mà nhạo mình!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét