Chỉ có Mẹ mới thấy

Nhà nghèo, chạy vạy mãi mới được xuất lao động hợp tác, anh coi đó là cách duy nhất để giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan, xứ người chẳng phải là thiên đường. Anh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng.
Để nhà khỏi lo, trong thư anh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ. Ngày về, mọi người mừng rỡ chia vui, nhận quà. Anh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ.
Đêm, không còn ai. Mẹ hết nắn tay, nắn chân anh rồi lại sụt sùi. Anh nghẹn ngào khi nghe Mẹ nói: “Giờ con có thể trút nỗi niềm với mẹ được rồi, giấu làm gì cho khổ hả con”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét