Tối
hôm đó Sue cãi nhau với mẹ rồi đùng đùng ra khỏi nhà. Trong lúc lang thang, cô
mới nhớ ra rằng mình chẳng có lấy thậm chí một xu để gọi điện.
Lúc đi qua một quán mì, mùi thơm bốc lên ngào ngạt làm cô chợt thấy đói
ngấu. Cô thèm một tô mì lắm nhưng lại không có tiền. Người bán mì thấy cô đứng
tần ngần mới hỏi:
- Này cô bé, cô có muốn ăn một tô không?
- Nhưng cháu không mang theo tiền – Cô thẹn
thùng trả lời.
- Được rồi, tôi sẽ đãi cô – Người bán nói – Cứ
vào đây
Mấy
phút sau ông chủ quán bê tới cho cô một tô mì bốc khói. Ngồi ăn được mấy miếng,
Sue lại bật khóc.
- Có chuyện gì vậy? – Ông ta hỏi.
- Không có gì. Tại cháu cảm động quá – Sue vừa
nói vừa lấy tay quẹt nước mắt – Thậm chí một người không quen ngoài đường còn
cho cháu tô mì, vậy mà mẹ cháu ... bả ác độc quá.
Nghe
Sue nói, ông chủ quán thở dài:
- Này cô bé, sao cô lại nghĩ như vậy. Tôi mới
chỉ mời cô có một tô mì mà cô đã cảm động như vậy, còn mẹ cô đã mất biết bao
nhiêu công sức, tiền của từ khi cô còn chưa sinh ra đời cho đến nay, sao cô lại không biết
ơn mà còn nói như vậy về mẹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét