Những
cơn mưa đầu mùa thường ập đến bất ngờ, nước tuôn xối xả. Hàng hiên nhà tôi đầy
người đến trú mưa, ồn ào như chợ vỡ, nhất là cánh bán hàng rong. Tôi rất bực
mình vì công việc của tôi cần sự yên tĩnh.
Mẹ
thì khác. Những lúc ấy bà vui như “cá gặp nước”, những kỷ niệm vui buồn ngày
xưa với gánh hàng của bà như không bao giờ dứt. Có lúc, bà còn hào phóng mua
hết những thức ăn ế ẩm của họ, dù sau đó không sao dùng hết phải đem cho đi.
Tôi tỏ ý khó chịu, Mẹ chỉ cười, bảo:
-
Những thứ ấy đã một thời nuôi con khôn
lớn đó
Tôi
nhớ lại những cơn mưa đầu mùa ngày trước, Mẹ gánh hàng về ôm tôi khóc. Chợt
thấy chạnh lòng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét