Tôi lên giường ngủ lúc 11 giờ khuya, bên ngoài trời đang
có tuyết rơi. Tôi co ro rúc vào trong chăn, cầm chiếc đồng hồ báo
thức lên xem thì phát hiện nó đã ngừng hoạt động từ lúc nào, tôi
đã quên không mua pin cho nó.
Bên ngoài trời lạnh như thế, tôi quả thực không muốn
phải ngồi dậy, vì vậy tôi gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ ơi, đồng hồ báo
thức của con hết pin rồi, ngày mai con có cuộc họp công ty, khoảng 6 giờ
mẹ gọi điện đánh thức con dậy nhé!”.
Mẹ ở đầu dây bên kia giọng như đang ngái ngủ, nói: “Được
rồi, mẹ biết rồi!”.
Sáng hôm sau, điện thoại báo thức vang lên trong lúc tôi
còn đang mộng đẹp. Ở đầu dây bên kia, mẹ nói: “Con gái mau dậy đi, hôm
nay con còn có cuộc họp đấy”.
Tôi mở mắt nhìn đồng hồ, mới có 5h40, liền cảm thấy
khó chịu mà cằn nhằn mẹ: “Chẳng phải con nói 6 giờ mới gọi con dậy
sao? Con còn muốn ngủ thêm một lát nữa, lại bị mẹ làm phiền rồi”.
Mẹ ở đầu dây bên kia lặng im không nói gì, tôi cũng cúp
điện thoại
Tôi ngồi dậy rửa mặt, chải đầu rồi ra khỏi nhà. Thời
tiết thật lạnh, khắp nơi toàn là tuyết, trời đất chỉ một màu.
Tại ga xe bus tôi không ngừng dậm chân cho đỡ lạnh, trời
vẫn còn tối đen như mực, đứng bên cạnh tôi là hai ông bà lão tóc bạc
trắng.
Tôi nghe ông lão nói với bà: “Bà xem xem, cả đêm ngủ
không yên giấc, mới sáng sớm đã thúc tôi dậy rồi, nên giờ mới phải
chờ lâu như thế”.
Năm phút sau, cuối cùng xe bus cũng đã tới. Tôi vội bước
lên xe, tài xế là một người thanh niên còn rất trẻ, anh ta chờ tôi lên
xe rồi vội vã lái xe đi.
Tôi nói: “Khoan đã, anh tài xế. Phía dưới còn có hai ông
bà lão. Thời tiết lạnh như thế mà họ đã đợi từ rất lâu rồi. Sao anh không chờ họ lên xe mà đã đi rồi?”.
Anh ta ngoảnh đầu lại, cười nói: “Không sao đâu, đó là
cha mẹ của tôi đó. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi lái xe bus, nên họ đến
xem tôi đấy”.
Tôi đột nhiên rơi lệ, nhìn lại dòng tin nhắn của cha tôi:
“Con gái, mẹ của con cả đêm ngủ không được, mới sáng sớm đã tỉnh
dậy, bà ấy lo con sẽ muộn giờ”
Người Do Thái có một câu ngạn ngữ: “Lúc cha mẹ cho con
thứ gì, con đều nở nụ cười; lúc con cái cho cha mẹ thứ gì, cha mẹ
khóc”. Cả đời này, người có thể làm cho chúng ta mọi thứ mà không có cần
điều kiện, chỉ có thể là cha mẹ, Dù thế nào cũng đừng phàn nàn họ, hãy
thông cảm và quan tâm tới họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét