Có một ngày, vào cuối giờ chiều, như thường lệ một
nữ công nhân làm việc tại nhà máy chế biến đông lạnh đi vào trong kho đông để
kiểm tra. Đột nhiên, cửa phòng bị đóng chặt và khóa lại. Cô bị nhốt ở bên trong
mà không một ai biết.
Vì không mang theo điện thoại, cô đã cố hét khản
cả cổ và đập cửa với hy vọng có người nghe được tiếng kêu cứu của mình, nhưng vẫn
không có ai nghe thấy. Lúc này tất cả công nhân đã tan ca, toàn bộ nhà máy giờ đã yên tĩnh. Nữ công nhân đã lạng cóng người, tuyệt vọng và đau khổ. Đang lúc cô tưởng như không chịu đựng được nữa thì bất ngờ cửa kho mở ra, người bảo vệ đã đến kịp để cứu cô ra ngoài.
Hôm sau, cô
gái đến hỏi người bảo vệ tại sao lại biết mình ở trong đó mà đến mở cửa, mặc dù
ở đó không phải là khu vực mà ông ấy quản lý. Người bảo vệ trả lời:
- Tôi làm việc ở nhà máy này đã 35 năm rồi. Mỗi
ngày đều có mấy trăm công nhân ra ra vào vào. Nhưng cô là người duy nhất mà sáng
sớm nào đi làm cũng chào hỏi tôi, và buổi tối tan ca làm về cô lại chào tạm biệt
tôi, trong khi những người khác xem như không nhìn thấy tôi vậy. Hôm nay, tôi
biết rõ ràng buổi sáng cô có đi làm bởi vì sáng sớm cô còn nói "Cháu chào
bác" Nhưng sau khi tan làm buổi chiều tôi lại không nghe thấy tiếng cô
chào: "Tạm biệt bác, hẹn ngày mai gặp lại". Thế là tôi quyết định đi
vào trong nhà xưởng tìm xem xem thế nào. Tôi đi đến những chỗ, những góc hẻo
lánh tìm cô và cuối cùng lại nghe thấy tiếng khóc và tìm thấy cô ở trong kho
đông lạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét