Jason là một trong
những học sinh tiếp thu bài chậm chạp nhất trong lớp mà tôi đang phụ trách. Tôi
chú ý đến Jason ngay từ khi cậu bé mới nhập học. Jason ít khi tập trung vào bài
vở và thường nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ. Thông thường, cậu bé chỉ kịp làm nửa
bài kiểm tra thì chuông reo hết giờ.
Mẹ Jason rất lo lắng trước tình hình của
con và luôn hy vọng cậu bé sẽ tiến bộ hơn khi vào trung học. Nhưng đến bây giờ,
khi đã vào lớp sáu, khả năng tiếp thu bài của Jason vẫn không có gì tiến triển.
Jason cần phải thật cố gắng mới hy vọng bắt kịp các bạn trong lớp.
Một lần, công ty Phát
hành Sách Quốc gia hứa sẽ giúp chúng tôi tập hợp các bài viết của học sinh
trong trường để in thành sách và lưu giữ trong thư viện. Tất cả học sinh đều
hào hứng bắt tay vào việc sáng tác. Vì quá trình biên tập sẽ mất khá nhiều thời
gian nên tôi quy định các em phải hoàn thành tác phẩm của mình trong vòng sáu
tuần để tôi có đủ thời gian đọc và chỉnh sửa.
Đến ngày nộp, Jason
xin tôi gia hạn thêm thời gian để em đầu tư cho bài viết của mình. Tôi đã nhận
được một số tác phẩm của các em học sinh với đề tài về cuộc sống của người
ngoài hành tinh hay các chuyến du hành thú vị đến những miền đất xa xôi. Tôi
gợi ý cho Jason một số đề tài về cuộc sống thường nhật cùng những mối quan hệ
xung quanh nhưng có vẻ cậu bé vẫn chưa tâm đắc với chúng.
Trước ngày tôi gửi các
bài viết cho công ty Phát hành Sách, Jason đến gặp tôi với xấp bản thảo nhàu
nhĩ trên tay. Tôi ngán ngẩm nghĩ đến cảnh phải đọc và giúp cậu bé viết lại nó
một lần nữa. Tôi cầm bản thảo, phê bình Jason đã quá chậm trễ và bảo cậu bé về chỗ
ngồi. Dù chẳng còn đủ thời gian để giúp cậu bé nhưng tôi cũng cố gắng liếc qua
phần bìa tác phẩm. Bài viết có tựa: “Đứa con thiếu vắng bố”, phần phía
dưới vẽ một con bươm bướm với vẻ mặt buồn bã đang bay trong mưa. Tôi nhìn tác
phẩm của Jason, lòng đau nhói. Ở trang kế tiếp, cậu bé viết: “Dựa trên câu
chuyện có thật”.
Tôi ngẩng lên nhìn
Jason và thấy cậu bé đang đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ như mọi khi.
Tôi đọc lướt qua bài
viết của cậu, không kịp để ý tới lỗi chính tả hay vết keo nham nhở quanh mép các
tấm hình minh họa. Một tấm hình chụp Jason khi còn bé, tấm khác chụp cậu bé
đang nằm gọn trong vòng tay của bố và một tấm nữa chụp cảnh cậu bé ngồi trong
lòng mẹ vừa khóc vừa nhìn chiếc bánh sinh nhật.
Câu chuyện của Jason
như sau:
“Một cậu bé đang sống
trong một gia đình hạnh phúc. Một ngày nọ, cậu thức dậy và nhận thấy quanh mình
có điều gì đó bất ổn. Mẹ cậu đang ngồi khóc một mình bên bàn ăn. Cậu nhìn quanh
nhưng không thấy bố đâu cả. Cậu bé hỏi mẹ bố đâu rồi thì nhận được câu trả lời:
- Bố đã đi đến một nơi
tốt hơn rồi con ạ!
Cậu bé rơi vào khủng
hoảng và bắt đầu sống với những cơn ác mộng vào ban đêm. Rất nhiều lần cậu bật
dậy giữa đêm khuya và hét lớn: “Bố ơi!”. Những lúc đó, mẹ cậu bé chỉ biết ôm
cậu vào lòng và hai mẹ con cùng cầu nguyện. Cậu bé nhiều lần cầu xin Chúa cho
mình được nói chuyện với bố, dù chỉ một lần, để cậu nói với bố những điều cậu
ấp ủ bấy lâu nay. Ngày sinh nhật lần thứ năm, cậu buồn đến nỗi chẳng thèm ngó
ngàng đến những món quà và cũng không buồn thổi nến. Lên tám tuổi, cậu bé dần
quen với cuộc sống thiếu sự chở che của bố. Nhưng sâu thẳm trong lòng cậu bé,
một nỗi đau vẫn âm ỉ cháy. Cậu cũng cảm nhận được nỗi đau của mẹ trước sự ra đi
của bố cũng như sự khó nhọc của mẹ trong việc nuôi dạy mình”.
Ở trang cuối cùng,
Jason viết:“Cuối cùng, cậu bé cũng biết nên làm gì trong trường hợp người
thân của mình đi xa. Cậu biết chắc chắn mình sẽ được gặp lại cha vào một ngày
nào đó. Hai cha con chỉ phải xa cách nhau một thời gian mà thôi. Và giờ đây, dù
không đựoc gặp cha nhưng cậu tin cha vẫn đang hằng dõi theo cậu mỗi ngày. Cha
không bao giờ để cậu đơn độc”.
Tôi lặng người khi đọc
bài viết của Jason. Tôi giúp Jason sửa lỗi chính tả, ngữ pháp và scan những tấm
hình minh họa cho em. Bài viết của Jason còn thiếu một trang so với quy định
nên tôi gợi ý cậu viết thư cho cha.
“Bố thương yêu!
Bố có khỏe không ạ?
Con ước gì mình có thể được nhìn thấy bố thêm một lần nữa. Con có rất nhiều
điều muốn nói với bố. Bây giờ con đã lớn lắm rồi. Con đang học lớp sáu. Con đã
biết chơi một số môn thể thao như bóng rổ và bóng đá. Từ ngày bố đi, mẹ phải
thay bố cáng đáng mọi việc trong gia đình. Con đang cố gắng trở thành người đàn
ông tốt để có thể thay bố chăm sóc cho mẹ. Con luôn mong đợi tới ngày được gặp
lại bố.
Con trai Jason của bố
Tái bút: Con yêu bố
nhiều lắm!
Khi tập sách của chúng
tôi được xuất bản, nhiều người đã bật khóc khi đọc câu chuyện của Jason. Mẹ cậu
bé nói với tôi rằng bà không hề biết về tâm sự của con trai mình. Câu chuyện đã
gây chú ý tới Đài truyền hình địa phương. Họ mời Jason đọc lại nó để phát sóng
trong Ngày của Cha. Chẳng bao lâu sau, câu chuyện của cậu bé đã phổ biến khắp
vùng.
Cuộc sống của Jason có
nhiều thay đổi kể từ ngày đó. Cậu bé bắt đầu tiến bộ hơn trong việc học tập.
Thế nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn bắt gặp hình ảnh Jason nhìn xa xăm ngoài cửa sổ
lớp học. Tôi không còn trách mắng cậu bé nữa bởi tôi biết đó là lúc cậu đang
“trò chuyện” với bố mình.
Theo hatgiongtamhon.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét