Một hôm Bùi Giáng ghé trụ sở hội Nhà Văn ở thành Hồ chơi. Lúc bấy giờ nhà thơ Thu Bồn,
một ủy viên ban chấp hành hội Nhà Văn Việt Nam, đang đứng trò chuyện với nữ sĩ Thu
Ba, trông thấy ông bèn gọi lại bảo rằng:
Bùi Giáng gãi tai trả lời:
- Lâu quá tui không
có làm thơ, quên mất cả rồi.
Thu Ba năn nỉ:
- Làm đại một câu
lưu niệm đi mà. Bấy lâu chỉ kiến văn kỳ thanh hôm nay mới kiến diện kỳ hình ông
đó.
Bùi Giáng cười :
- Nhưng tui làm dở,
đùng có cười tui nghe!
Thu Bồn giục:
- Thôi mà đừng khiêm
tốn nữa, không ai cười đâu.
Bùi Giáng tằng hắng một tiếng rồi đọc:
Thu Ba khen ngợi Thu Bồn
Thu Bồn cảm động sờ vai Thu Ba
- Ý dà, ông làm thơ
lục bát chi mà chẳng có vần có điệu gì hết trơn.
Bùi Giáng đáp:
- Thì sức tui chỉ có
vậy, cô muốn thơ có vần thì kiếm chữ khác thay vào đi.
Thu Ba bỗng đỏ mặt hứ lên một tiếng. Bùi Giáng lại cười một
cách ngây thơ rồi quay đi trước cái nhìn giận dữ của Thu Bồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét