Huế mùa hè nắng nóng, oi bức như địa ngục,
cộng thêm những cơn gió Lào làm Huế trở thành hỏa ngục. Trong cơn sốt nặng,
Trịnh Công Sơn nằm mê man không còn biết gì.
Sau một tuần lễ hết bệnh, nghe tin bố một người
bạn đang hấp hối, nhạc sĩ vội vàng đến thăm. Đến nơi, nhạc sĩ mới biết được
rằng bố người bạn đó chẳng có bệnh gì ngoài bệnh nhớ, thương và buồn rầu. Câu
chuyện rất đơn giản. Hai ông bà già thường nằm chung trên một sập gụ xưa. Sáng sáng
thức dậy sớm, cụ bà xuống bếp nấu nước sôi pha trà cho cụ ông uống. Rồi một
buổi sáng, theo thường lệ, bà cụ xuống bếp thì bị gió, ngã xuống và chết. Thương
bố, mấy người con giấu ông cụ chôn cất mẹ già, rồi nói với ông là mẹ sang nhà
chúng con để chăm sóc mấy cháu bị bệnh.
Mấy hôm sau vẫn chưa thấy bà, ông cụ trầm
ngâm hỏi các con có phải mẹ đã về với ông bà rồi phải không. Lúc ấy mọi người
mới khóc òa lên. Từ đó ông nằm trên sập gụ một mình không ăn, không uống cho
đến lúc kiệt sức, ra đi theo bà cụ.
Giấc mơ hoa trắng mùa hạ trong cơn mê và ám
ảnh mối tình già keo sơn của hai cụ già như áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi
mãi tên nhau, Trịnh Công Sơn viết nên bài Hạ Trắng:
Gọi nắng trên vai em gầy, đường xa áo bay
Nắng qua mắt buồn, lòng hoa bướm say
Lối em đi về, trời không có mây
Đường đi suốt mùa, nắng lên thắp đầy
Gọi nắng cho cơn mê chiều, nhiều hoa trắng
bay
Cho tay em dài, gầy thêm nắng mai
Bước chân em về, nào anh có hay
Gọi em cho nắng, chết trên sông dài.
Thôi xin ơn đời, trong cơn mê này, gọi mùa
thu tới
Tôi đưa em về, chân em bước nhẹ, trời buồn
gió cao
Đời xin có nhau, dài cho mãi sau, nắng không
gọi sầu
Áo xưa dù nhàu, cũng xin bạc đầu, gọi mãi tên
nhau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét