Trưa nay, vô Nordstrom Rack (cái mall
chuyên bán đồ thời trang qua mùa, giá rẻ) để mua mấy đôi vớ. Lựa xong, trên
đường ra tính tiền, đứa bạn gọi rủ tối đi ăn. Nói chuyện xong, vừa bỏ phone vô
túi, có chú kia tới bên cạnh, tay cầm cái túi xách nữ màu mận chín.
- Dạ, có chi hôn chú?
- Cậu làm ơn coi giùm tui cái giỏ này nhiêu
tiền, tui thấy tùm lum, hổng biết cái nào là giá tiền.
- Dạ cái này 95 đô, sale còn 65, giờ sale
thêm nữa là còn 40.
- Là khoảng nhiêu tiền Việt mình hả con?
- Hơn 900 ngàn đó chú.
- Nghe trong này đồ rẻ mà vầy thì cũng đâu
rẻ lắm đâu. Mà thôi kệ đi, cổ ưng màu này. Kiểu này chắc cổ cũng chịu.
Tự nhiên hơi lấn cấn trong đầu. Đàn ông Nam
bộ đâu có gọi bà xã mình là "cổ" đâu ta? Nhưng vẫn ghẹo.
- Chú tinh mắt ghê, lựa cái giỏ đẹp quá
chừng. Chắc là cô sẽ thích lắm nè.
- Mấy chục năm nay có tặng cổ được gì đâu.
Lần này hổng lẽ đi Mỹ du lịch về hông có quà, cũng kỳ. Thôi mua đại đi héng?
- Mua đi chú.
- Mà rầu quá con ơi, mua rồi sao mang về?
- Nhẹ mà chú.
- Hông phải, chú không biết đem về nhà rồi
nói sao với con gái mình. Nó hổng có thích cổ.
Rồi thấy như được lắng nghe, chú rút ruột rút
gan ra với thằng trai xa lạ. Nghe xong, tui cười”
- Con có cách rồi. Con sẽ giữ cho chú. Sắp
tới ngày về, chú gọi cho con, con sẽ ra dịch vụ gởi về Vĩnh Long cho chú. Chú
về bển, vài ngày sau sẽ nhận tại nhà, rồi đem qua tặng cổ
- Nếu được vậy, chú mừng quá.
Chuyện là vầy:
Cô chú thương nhau từ hồi mười mấy. Nhà
cũng gần nhau. Thương lắm, thề hẹn đủ thứ. Nhưng ba má chú hổng ưng vì hai
người không hạp tuổi. Họ chọn cho chú người vợ ở xóm trên. Kể tới đây, chú nói
chú hèn quá con, hông dám đấu tranh với ba má mình để giữ người mình thương.
Lấy vợ mà chú thấy có lỗi với người ta lắm.
Khổ hơn nữa là người ta cứ ở vậy tới giờ, không chồng con gì, cứ thui thủi mình
ên. Tới giờ này mà mỗi lần đi ngang nhà cổ, tim chú cứ thót lại, như đau một
nỗi gì không thể gọi tên. Vợ chú cũng hiền, cũng thảo, sống riết chú cũng
thương. Nhưng thương đó là thương cái nghĩa chứ chẳng phải cái tình. Đêm nằm
cạnh vợ mà nghĩ tới cảnh người mình thương gối lẻ, chú xót xa lắm. Thấy mình có
lỗi với cả hai người đàn bà.
- Bà xã chú có biết không?
- Biết chứ con. Cũng vòng vòng đó thôi mà.
Bả biết mà hổng nói gì nên chú mới nể bả. Bả mất mấy năm rồi, trước khi mất, bả
còn biểu chú thôi ông coi sao rồi qua với người ta đi, trả nợ tui nhiêu đó là
đủ rồi.
- Thôi dù sao cô cũng đã mất mấy năm, giờ
chú tới với người chú thương được rồi.
- Con chú nó hổng chịu, nó nói cổ làm khổ
má nó. Chú có ba đứa. Nhỏ gái lớn bên này, thằng giữa ở Sài Gòn, thằng út ở với
chú. Hai thằng con trai không nói gì nhưng nhỏ con gái khó lắm. Nó nuôi chú.
- Tội chú quá. Tội cho cả ba người.
- Con có vợ chưa? Nếu thiệt thương hãy cưới
nghe con. Đừng như chú. Nặng tình nặng nghĩa khổ lắm con. Nằm bên người này mà
nhớ người kia khổ lắm con.
Rồi con gái chú tới đón. Tiễn chú ra xe,
tui có tới chào chị và xin số phone với lý do là chú cháu mới gặp nhau nhưng
thấy quý quá, muốn bữa nào gọi chị để qua thăm chú hoặc đưa chú đi ăn gì đó.
Chị vui vẻ lắm. Đó là một người phụ nữ vô cùng lịch thiệp và đằm thắm. Thật ra,
là tui muốn có một buổi nào đó, xin chị cái hẹn, ngồi nói chơi chuyện đời, chuyện
người, chuyện tình. Và tin mình sẽ thay đổi được cái gì đó.
Thương nhau mà ngang mặt hổng dám chào, nát
bụng chứ chẳng chơi.
P/S: 5 ngày sau của tác giả
Hôm nay có vài niềm vui
Niềm vui đầu tiên là tui đã hẹn được con gái của ông chú Vĩnh
Long. Và sau một buổi thật cởi mở, thật chân tình, chị đã cầm cái giỏ xách màu
mận chín hôm trước về cho chú. Rồi chị khóc. Trước khi chào nhau, chị còn biểu
để cuối tuần sẽ đi lựa cho cổ cái áo đẹp đẹp.
Từ Facebook Hồng Hải facebook.com/chris.le.98
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét