Chuyện sai lời ca khúc

Diễm Xưa của Trịnh Công Sơn, ai cũng hát hoặc nghêu ngao "Chiều nay còn mưa sao em không lại, nhớ mãi trong cơn đau vùi, làm sao có nhau". Nghe kỹ, nghĩa nó mù mù sao ấy.
Vì sao mù mù? Vì lời đó không đúng. Phải là "Chiều nay còn mưa sao em không lại, “Nhỡ mai” trong cơn đau vùi, làm sao có nhau". Em không lại để lỡ mai trong cơn đau vùi rồi làm sao có nhau? Khác hoàn toàn ha, sáng hơn và đẹp hơn nhiều lắm ha.
Mắt Lệ Cho Người của Từ Công Phụng. Chúng ta thường nghe "Mưa soi dấu chân em qua cầu, theo những cánh rong trôi trên niềm đau" phải không? Nghe xuôi tai đấy, nhưng cũng mù nốt. Lời đúng sẽ là "Trôi trên con sóng xanh bạc đầu, theo những cánh rong cưu mang niềm đau". Đẹp hết hồn chưa? Là gởi hết niềm đau vào những cánh rong, nhờ nó cưu mang, nhờ sóng xanh bạc đầu xô đi. Cũng trong bài này, ở cuối có câu "Vạn câu tình cũ, xin gửi cho đời". Cũng sai luôn đấy. Là "Vàng câu tình cũ gửi vợi theo đời". Vàng ở đây là vàng võ.
Xóm Đêm của Phạm Đình Chương. "Đường về canh thâu, đêm khuya ngõ sâu như không màu, qua phênh vênh có bao mái đầu". Phênh vênh là một từ vô nghĩa. Ông Phạm Đình Chương viết bài này sau khi di cư vào Nam, ở một xóm trọ nghèo ngay Dakao, Saigon. Qua liếp phên bị cong vênh lên, hình ảnh vài mái đầu dưới ánh đèn thắp từ điện câu (chứ không được chính chủ nữa) nó ấm áp làm sao, nghèo mà bình yên làm sao. Cho nên, nó phải là “Phên vênh”.
Kiếp Nào Có Yêu Nhau của Phạm Duy phổ thơ Minh Đức Hoài Trinh (một nữ sĩ Huế). "Môi răng đã quên cười" hay "Môi nhăn đã quên cười" đều vô cùng thiếu thẩm mỹ. Là "Môi răn đã quên cười". "Răn" ở đây là rạn nứt.
Dạ Cổ Hoài Lang của Cao Văn Lầu. "Đường dù xa ong bướm, xin đó đừng phụ nghĩa tào khang". Đường xa ong bướm là đường gì? Phải là "Sa ong bướm". Sa ngã vào bướm ong bên đường ấy. (Theo Giáo sư Trần Văn Khê thì lời đúng phải là “Dù chàng say ong bướm, xin đó đừng phụ nghĩa tào khang”)
Cuối cùng là điệu ru Nam "Ví dầu cầu ván". Từ nhỏ, tôi cứ thuộc nó là "Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập ghình khó đi". Thuộc và mặc định nó vậy, không lấn cấn hay thắc mắc gì cho đến khi được nghe cô Bạch Yến hát "Ví dầu cầu ván long đinh". Má ơi, nó sáng cái não ngu ra liền. Thì ra, nghĩa nó là vầy, cho dù (ví dầu) cầu ván có long đinh, cầu tre có lắc lẻo, cho dù khó khăn đến mấy, mẹ cũng sẽ dắt con tới trường. "Long" là rệu rã, sắp bung sứt ra.
Theo Facebook Hồng Hải facebook.com/chris.le.98

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét